Ngày thứ mười một (2)
Edit: Quân
Hello ~
Về chuyện tụi kiến ấy, kẹo bên này của bọn ta mà để vài canh giờ là dễ có kiến lắm. Lẽ nào chỗ mấy cưng hong có dị hả?
Hay tại LZ ở chếch về phía nam mới dị nhỉ?
Sau đó, LZ dùng cả buổi sáng để “rửa tay làm canh”… à nhầm, làm kẹo sữa.
Đầu tiên, đun nóng sữa bò tươi, thêm mật, quấy đều mật và sữa trong lửa nhỏ.
Kế tiếp, đổ nước vào đường, vừa đun vừa khuấy, đun cho tới khi hỗn hợp đường và nước ngã sang màu vàng.
Kế, đổ hỗn hợp sữa và mật vào, tiếp tục khuấy đến khi nước đường sệt lại.
Cuối cùng, đổ hỗn hợp này ra, để lạnh, lại ướp lạnh một thời gian cho thành hình.
May mà đang mùa hè, mỗi ngày, Tiêu Phòng Cung đều có phân lệ băng. Bằng không, đang không đòi băng, thiệt chẳng biết tìm đâu ra.
Cả quá trình làm kẹo sữa không phức tạp, Từ mụ bắt ta dạy ta từng bước một. Chỉ có điều hơi tốn thời gian, một buổi sáng nhàn rỗi đều bị ta tiêu tốn cho chuyện này hết.
Chờ Từ mụ mang hộp kẹo đi ướp lạnh thì đã tới giờ ngọ.
Trong giờ Ngọ thiện, thằng nhóc chạy tới.
Ta hỏi nó: Con thấy đệ đệ chưa?
Nó khó chịu chu mỏ: “Còn chưa nè. Phụ hoàng không cho con chờ tiếp.
Ta xoa đầu thằng nhóc, nhớ tới chuyện N có cho con trai mình làm thái tử không, nhất thời thấy không nỡ. Mặc dù là nhân chi thường tình, nhưng thằng nhóc sẽ khó chịu lắm.
Ta nói: A Bình, qua giờ ngủ trưa, cha dẫn con đi xem đệ đệ nhé?
Thằng nhóc cười rạng rỡ: Dạ!
Vì vậy, ta bảo Lâm mụ tới thái y viện nói một tiếng, để Tiểu X không cần tới. Ai ngờ lúc Lâm mụ trở về, nói là A tiệp dư vừa sinh, Tiểu X phải chuyên tâm chăm sóc tiệp dư nương nương. Bắt đầu từ ngày mai, sẽ có thái y khác đến giúp B thái y thay ca.
Dùng xong ngọ thiện, ta và thằng nhóc súc miệng, rửa tay, rồi cùng nhau trèo lên kháng. Ngủ trễ thức sớm, còn hoạt động cả buổi sáng làm ta thật mệt, khép mắt lại là muốn ngủ luôn.
Kết quả, thằng nhóc gọi: Cha.
Ta cho là nó lại hỏi ta có muốn ăn kẹo hay không, nhắm mắt đáp lại: Ừ?
Thái tử: Cha như vầy tốt ghê. Trước đây làm gì có người trả lời con.
Uầy, sao đứa nhỏ này biết làm nũng dữ vậy.
Ta lật người qua nhìn nó. Thằng nhóc chớp a chớp, cười rộ cả hai má lúm đồng tiền bé xíu, trông thật vui vẻ.
Làm ta cũng cười theo, đưa tay vỗ lưng nó, nói: Ngủ đi.
Sau giờ ngủ trưa, hai ta cùng đến Uyên Loan Cung. Ta còn bảo Lâm mụ mang một ít đồ quý trọng theo làm quà.
Thằng nhóc thấy nhị hoàng tử thì rất vui. Nó cầm tay nhị hoàng tử đang nằm trong lòng bà vú, nhìn một hồi lâu, còn hôn lên mí mắt nhị hoàng tử nữa chứ.
Nó quay sang hỏi A tiệp dư: A nương nương, con rất thích đệ đệ. Sau này, con có thể thường tới thăm đệ ấy không?
A tiệp dư dùng giọng điệu thường lệ mà đáp: Đa tạ thái tử điện hạ. Điện hạ muốn đến, tự nhiên có thể.
Cả với thằng nhóc mà nàng cũng lãnh đạm. Còn có, ta phát hiện nàng không gọi nhị hoàng tử là AT, mà gọi nó là “Chiếu Nhi.”
Ta biết ngay là nàng bất mãn với tên mà N lấy mà!
Chờ ta và thằng nhóc về lại Tiêu Phòng Cung, vừa lúc đến giờ cắt kẹo sữa mà Từ mụ dặn.
Nàng hỏi ta: Thiếu gia, ngài muốn ăn thử không?
Ta nghĩ nghĩ, cự tuyệt. Thôi cứ để N làm người ăn đầu tiên đi vậy.
Ta vốn lo N sẽ đến thăm LAT vì nó mới sinh, ai ngờ Tiểu Lục Tử vẫn tới, nói là tối nay Hoàng đế đến dùng bữa.
Chờ N tới, ta phát hiện mình bắt đầu khẩn trương. Hắn vẫn trông mệt mỏi lắm, có thể vì không hề ngủ mà vào triều luôn.
Nghĩ đến việc một chốc nữa, ta phải đưa quà cho hắn là ta thấy đứng ngồi không yên hà. Hắn sẽ thích chứ? Sẽ vui không? Kẹo sữa ta làm có ngon không? Quả nhiên ta cần ăn thử mới đúng chứ?
N vốn dùng cơm không thích nói, ta lại tâm sự đầy đầu, cả bữa ăn vô cùng lặng lẽ, chỉ có tiếng va chạm của bát đĩa.
Nói thật ra, ta nghĩ N có hơi sa sút tinh thần.
Tuy không biết nguyên nhân là gì, nhưng ta càng thêm kiên định quyết tâm tặng kẹo cho hắn.
Vất vả chống đỡ cho xong bữa cơm, ta bảo Lâm mụ dọn nhanh đi, lại bảo Từ mụ mang đồ ra.
Từ mụ mang một cái hộp lên, là hộp gỗ đặc chế trong cung.
Lần đầu, N tặng kẹo sữa cho ta cũng dùng hộp gỗ như vậy.
Ta: Bệ hạ, ngài… mở ra xem thử đi.
N có vẻ hơi kinh ngạc, đưa tay mở hộp. Bên trong cũng y hệt lúc đó, ta thả hai viên kẹo đường trong đó.
Hoàng đế: A Cửu…
Ta: Bệ hạ, đây là kẹo sữa thần, thần tự tay làm.
Uầy, ta vừa nói vừa thấy nóng nóng mặt.
N nhìn hai viên kẹo, mặt căng chặt. Không sao cả, giờ ta đã biết, đấy là vẻ mặt xấu hổ của hắn.
Hắn nhìn hai viên kẹo trong hộp hồi lâu, mới nói: A Cửu… Trẫm, trẫm nghĩ rằng em còn đang tức giận…
Giọng hắn hơi run.
Hoàng đế: Tối hôm trước… Tuy trẫm không biết vì sao, nhưng trẫm biết em không vui.
Ủa! Cho nên hắn biết? Tinh thần sa sút cũng vì chuyện này? Lẽ nào đứa có hố trong tình cảm là ta?
Ta ngại ngùng sờ mũi: … Bệ hạ, cái đấy, tại ta nghe chuyện LZY nên nhất thời không điều chỉnh tốt thôi à. Ta, ta không để ý.
N im lặng trong phút chốc. Hắn lấy một viên kẹo, cẩn thận ngậm vào miệng. N khép mắt lại, dường như đang chậm rãi tỉ mỉ thưởng thức vị kẹo vậy đó.
Ta nhìn dáng vẻ cẩn thận ăn kẹo của hắn, tự nhiên thấy cổ họng căng căng. Sao lại có người ăn kẹo cũng đẹp dữ thần vậy trời.
Ta cứ nhìn N mãi, mãi đến khi hắn mở mắt ra. Ta dường như lại thấy ánh sao rạng rỡ trong mắt hắn, hệt như đêm hôm đó.
Hoàng đế: A Cửu, khi còn bé, trẫm chưa từng có kẹo để ăn. Nhị ca hắn… Phụ hoàng cưng hắn, Thái phi cũng cưng hắn. Khi còn bé, lúc nào, hắn cũng có đồ ngọt đủ loại…
Hoàng đế: Kỳ thực, phụ hoàng không sơ sót gì ta trong phương diện sinh hoạt, nhưng loại đồ không cần thiết như đồ ngọt lại chưa từng cho ta. Đại ca vẫn rất chăm sóc ta, nhưng hắn cũng đã qua cái tuổi ăn kẹo, nên quên mất phải chuẩn bị cho ta.
Hoàng đế: Mãi đến một ngày, ta đụng phải một tiểu thư đồng của nhị ca…
Uầy, okie, không cần nói gì nữa, ta biết rồi, người đó nhất định là ta.
Dựa theo cái niệu tính của ta lúc đó, khẳng định sẽ không để ý đối tượng, chỉ biết hỏi ‘ngươi ăn kẹo sữa không?’
Hoàng đế: Kẹo mà lần đầu em cho ta, ta chỉ cắn một nửa, còn dư lại luôn cất, nhét đến khi chảy ra, còn bị kiến bu…
Hoàng đế: Sau đó, ta luôn ngóng trông em tới. Mỗi lần nhìn thấy em, ta đều có kẹo để ăn. Vài ba lần đầu thì đúng là trông kẹo, về sau thì…
Thì trông người đúng không.
Uầy.
Đúng là nồi của kẹo sữa mà.
Ngay tại đây, ta muốn bày tỏ lòng áy náy sâu sắc với những em gái từng nói qua chuyện này. Giờ các cưng có thể nói ‘ta nói mà‘ rồi đó.
Hoàng đế: A Cửu, chuyện nhị ca có chút dính dáng đế chuyện đại ca, em… nếu em muốn biết, trẫm có thể nói hết cho em biết.
Uầy.
Dù ta rất muốn biết, nhưng ta nghĩ không nóng nảy lúc này.
Vì vậy, ta cầm lấy viên kẹo còn lại, đưa tới trước mặt hắn: Bệ hạ… Ngài ăn kẹo sữa không?
N sửng sốt, sau đó, lần đầu tiên từ trước đến nay, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
Cười đến là đẹp mắt.
Hắn há mồm, ngậm cả viên kẹo và ngón tay ta vào. Sau đó, ta cảm nhận rõ ràng đầu lưỡi hắn làm thế nào cuốn kẹo đi, rồi mới thả tay ta ra.
Ta rút tay về, ghé mặt vào sát môi hắn. N hôn lên mà chẳng cần do dự, còn ôm ta vào lòng.
Môi lưỡi chúng ta quất quít cùng nhau. Ta có thể “thấy” rõ viên đường đó không ngừng lăn lộn qua lại trên đầu lưỡi chúng ta, từ từ bị hòa tan đi.
Thiệt ngọt thiệt ngọt.
Mãi đến khi viên kẹo tan hết trong miệng chúng ta, chúng ta mới kết thúc nụ hôn trong tiếng thở dốc.
Ta ngượng ngùng không muốn nhìn mặt hắn, rũ mi.
Ta lấy dũng khí nói ra một câu mà chính ta cảm thấy rất to gan.
Ta ghé miệng vào sát tai hắn, nhỏ giọng nói: Bệ hạ… Ngày mai là mộc hưu…
Bàn ta vẫn đặt trên eo ta chợt siết chặt.
A Cửu nương nương – Ai dám xài phần dưới, đưa mặt cho ta nhìn thử! ( ? ° ? ? ? °) – Giờ Tuất chính nhị khắc thập phân ngày Ất Dậu tháng Đinh Mùi năm Đinh Dậu
= = = = =
Lời người biên tập: Mị đã quen với việc cái máy nó tự hư rồi tự lành rồi, thiệt!