[Sau khi tỉnh lại] Ngày thứ hai (2)

Ngày thứ hai (2)

Edit: Quân

Beta: Yuyu

Các vị LS… Câu chuyện các cưng đạo diễn quá đáng sợ rồi đó, ta không tin đâu!!!

Mà có vài người bảo LZ đáng yêu, cảm giác có hiểu lầm gì ở đây thì phải.

Kẹo sữa là chuyện hồi bé tý, giờ ta hai mươi mốt tuổi rồi nhé. Biên quan không có điều kiện gì tốt, cũng không có nhiều chủ quán biết làm điểm tâm, hồi đầu thì muốn mà không có, sau lại không còn nghĩ tới nữa.

Luận bề ngoài, ta cũng không dính gì tới đáng yêu hết. Ta thừa nhận mình được coi là dễ nhìn, nhưng tuyệt đối thuộc diện anh tuấn đẹp trai mà hơm phải là đáng yêu nhá. Tụi oắt con nước W nghe tên ta đều khóc thầm đó được chứ?

Mặc dù nằm liệt hai năm, da của ta biến từ màu mật sang màu sữa bò, cơ bụng nhờ mười năm kiên trì ngày ngày thức dậy từ lúc gà gáy sáng sớm để rèn luyện cũng không còn… Nhưng ta còn chiều cao trên bảy thước rưỡi nhá! Bảy thước rưỡi rất cao, vượt xa chuẩn mực bình quân nhá!

Ặc, cái loại chiều cao tám thước ngang ngửa quan công như LZN không tính! Đấy là ngoại lệ luôn rồi!

Nói đến LZN, bữa tối, hắn đến thật.

Ta có hơi không hiểu nổi tại sao hắn phải tới đây, mà cũng có hơi nghi hắn đến ngược ta, bởi vì lúc ta đau khổ húp cháo, hắn! ăn! gan! ngỗng!

Ta còn tưởng hắn đến Tiêu Phòng Điện thì sẽ đồng cam cộng khổ cùng ta húp cháo loãng. Kết quả, trù phòng mở một gian bếp nhỏ làm cho hắn bốn món một canh! Nghĩ lại, hắn là hoàng đế, như vậy cũng tương đối hợp lý, nhưng ta vẫn thấy giận hết sức.

Dù có uống từng ngụm từng ngụm nhỏ xíu thì ta cũng húp hai ba hớp là hết sạch phần cháo của mình, nhưng ta vẫn phải ngồi im trước mặt hoàng đế, nhìn hắn chậm rãi ăn hết bốn món một canh.

Hoàng đế tương đối tuân thủ quy tắc ăn không nói, hết sức chuyên chú dùng cơm. Ta chỉ đành bưng mặt bé ngoan nhìn hắn, nội tâm thì cất cánh suy nghĩ miên man.

Nói thật, LZN ăn rất ưu nhã, nhưng lại không phải cảnh đẹp ý vui. Ý câu này là, động tác của hắn rất tiêu chuẩn, vừa nhìn là biết hài tử trong cung được dạy dỗ đàng hoàng, chỉ tiếc hắn quá cứng nhắc, thật không giống một người sống.

Người ăn mà cảnh đẹp ý vui nhất ta từng thấy… chắc là LZY hồi còn bé hỉ. Về phần nhà chúng ta, trừ mẹ ta là tiểu thư khuê các ra, ta với cha ta đều ăn chung với đám binh lính lỗ mãng trong quân, chẳng có tư thế gì đáng nói.

Ừa mờ, hình như từ khi tỉnh lại tới giờ chưa nghe tin tức gì của LZY, chừng nào gặp Tiểu X rồi hỏi luôn xem, dù sau cũng coi như bạn từ bé, với thân phận của hắn thì tiến cung sẽ dễ hơn một ít, biết đâu có thể thường lui tới.

Rốt cuộc, ta đợi được LZN uống xong ngụm canh cuối cùng, phất tay bảo Lâm mụ dọn bàn. Hình như tới lúc này, hắn mới phát hiện đường nhìn của ta, sóng lớn không sợ mà liếc nhìn lại ta, vừa lúc thấy được Lâm mụ nhanh nhẹn cuốn đi bát cháo.

Hoàng đế: Hoàng hậu chỉ ăn mỗi thứ này?

Ta: Thần, thần, thần…

Má ơi! Lại kẹt nữa!!! Nô tì… không được, nói không nên lời!!!

Hoàng đế: Thần.

Ta: A?

Hoàng đế: Thần là tốt rồi.

… Hóa ra chữ “thần” đêm qua là có ý này.

Ta: Thân thể thần chưa khỏi, chỉ có thể ăn như vậy.

Ta vừa nói, ánh mắt vừa bay về phía các món ăn đang bị Lâm mụ dọn đi. Ôi chao, ngao ngao. Ôi ôi, cá nấu dấm, ôi ôi… Hai món chay còn lại coi như xong.

Ánh mắt hoàng đế qua lại giữa ta và đống đồ thừa, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt. Hắn nhìn một hồi thì đứng dậy. Hắn nói: A Cửu, nghỉ ngơi cho khỏe. Ngày mai, trẫm trở lại thăm ngươi.

Ta: Ngươi kêu ta là gì!

Bị hắn thấp giọng gọi một tiếng làm ta nổi da gà toàn thân, đến cả xưng hô cũng bị rối nùi. Chỉ có mẹ ta mới gọi ta là A Cửu!

Hoàng đế: Ngươi là thê tử kết tóc của ta.

Cho nên ngươi liền gọi khuê danh đó hả?!

Chờ chút, hình như thiệt đó bây. Dù sao phát ngôn ra lời đáng xấu hổ như vậy, LZN vẫn giữ nguyên xi mặt đơ như cũ.

Phảng phất như đang nói, vì ta là bà xã trên danh nghĩa của hắn nên hắn gọi nhũ danh của ta là bình thường dị á. Không liên can tới tình cảm cá nhân, chỉ tương đối thích hợp nếu làm dị thôi.

… Ta chợt có chút hiểu hắn.

Nhưng chờ ta hồi thần thì hắn đã đi mất đất. Xem ra “có chút hiểu” mới nãy là ảo giác thôi. Té ra bệ hạ ngươi ghé qua chỗ ta thiệt tình là vì ngược ta đó hả?!

Ế, ta đây tuyệt đối không có ý muốn hắn ngủ lại đâu nhá.

Mà tùy hắn đi, A Cửu thì A Cửu, thích gọi sao cũng được. Dù sao đánh chết ta, ta cũng không dám gọi hắn là A Ninh.

Hoàng hậu nương nương dọa khóc con nít – Chính sơ khắc lục phân ngày Nhâm Thân tháng Bính Ngọ năm Đinh Dậu

– – – – o0o – – – –

Chào các cưng! LZ bận rộn cả ngày nay, bây giờ ta phải bắt đầu phụ trách một ít công việc của hoàng hậu rồi.

Cụ thể bận rộn cái gì hả? Vậy phải chờ tối về mới báo cáo với các cưng được, ta chỉ có thể thừa dịp đợi ngọ thiện để trả lời một số bình luận của các cưng thôi. Ngọ thiện vẫn là cháo, không cần hỏi.

Có người nghi ngờ ta giả ngu, này…  ờ thì cũng có một chút →_→.

Cũng không phải ý nói ta tin LZN thầm mến ta thiệt, à, sau này chúng ta cứ dùng N thay thế cho LZN đi hen. Tương đối mà nói… Ta không tin có loại khả năng này, cho nên sẽ vô thức bỏ qua phương hướng lý giải này.

Dù sao hậu cung không phải chỉ có mình ta! Người khác đều là nữ nhân! Hôm nay, ta gặp được hết các nàng rồi. Theo cách nói của các cưng thì N phải là thẳng nam chân chính ấy.

Quay lại, thật sự là ta không có quen N khi còn bé. Ta không quá hiểu biết về hắn, cũng rất khó tưởng tượng ra cảnh hắn chờ ta mười năm, trái tim tràn ngập mong ước có thể cùng ta một đời một đôi.

Dù sao thì mỹ nhân chốn hậu cung chỉ có tăng chứ không có giảm. Nếu như có thật, chúng ta cũng chỉ có thể thẳng về hướng một đời một đôi cùng đánh người mà tiến tới thôi (′? ω? ‘).

Nhưng rất cám ơn ý kiến của các cưng, lần sau có cơ hội, ta sẽ thử xem xét khả năng “N thầm mến ta”.

Quay lại, không phải chúng ta đã hứa với nhau là không tự hỏi, không suy đoán, không bóc tài khoản rồi ư (゜-゜).

Các cưng đừng có đùa bỡn ta đó! Sẽ không nhận ra ta đó chứ! Không thể nào đâu, ta đã nói ta có đổi tên rồi mà.

Nhưng vì phòng ngừa vạn nhất… Thúc thúc, nếu ngươi thật là thúc thúc ruột của ta ấy, ngàn vạn lần đừng nói cho mẹ ta biết ta đang post bài ở đây nhá, có được không?

Ừa, ta post bài này cũng không phải để oán trách gì, chỉ là lòng ta không có bệ hạ, cũng không biết phải làm hoàng hậu như thế nào, may mà có các cưng nghe ta nói. Ta không bài xích việc ngồi ăn chờ chết, nhưng ta sợ mình lỡ bỏ qua sự thật rồi cuối cùng bị làm thịt khi nào không hay á Σ(?Д? ).

Cuối cùng, A Cữu đương nhiên là nhũ danh của ta chứ không phải khuê danh, nhưng hoàng đế mở miệng nói thê tử kết tóc gì đó trước, ta chỉ phối hợp hắn phun tào chút chút thôi, nồi này là của hoàng đế nhá.

Cứ vậy đi, LZ phải đi uống cháo đây.

Hoàng hậu nương nương lương thiện tẫn trách – chính nhất khắc tứ phân ngày Quý Dậu tháng Bính Ngọ năm Đinh Dậu

= = = = =

Lời người biên tập: Đã lười chú thích rồi mà toàn thấy từ dễ nên không muốn chú thích luôn :v Ai thấy khó hiểu từ nào xin hãy lên tiếng, mị sẽ bổ sung :v

[Sau khi tỉnh lại] Ngày thứ hai

Ngày thứ 2

Edit: Quân

Beta: Yuyu

LZ dùng qua ngọ thiện (1) thì đi ngủ, giờ mới thức.

Tuy ta cũng thấy ngủ hai năm quá đủ rồi, rất muốn ra ngoài chạy nhảy, nhưng thân thể không phối hợp, ài.

Nói là ngọ thiện chứ thật ra ta chỉ được phép húp cháo mà thôi, còn là cái loại rất loãng rất loãng ấy. Mặc dù ngự mễ (2) của Tân cung đặc biệt ngọt, còn thêm trứng gà cùng vài sợi rau thái nhuyễn, nhưng cháo chính là cháo! Ta muốn ăn thịt ngay bây giờ!!!

Còn phải uống thuốc. Các ngươi biết tại sao mới năm tuổi, ta đã quấn lấy cha đòi học võ không? Không phải để dốc sức vì nhà đế vương, mà vì khỏe mạnh thì mới không bị bệnh, không cần phải uống thuốc! Như bây giờ có phải rất khổ không ( ?д? ).

Kết quả, Lâm mụ nói: Hoàng hậu nương nương, ngài không thể không uống thuốc. Ngài vừa tỉnh đã có thể cử động là may lắm rồi, đều nhờ vào sự chăm sóc tỉ mỉ của các thái y đấy.

Một tiếng hoàng hậu nương nương làm cả người ta đều không khỏe, sao mà nghe mất tự nhiên dữ hồn.

Ta chỉ có thể tự nói với mình, vì có thể sớm ngày xuống đất, nhịn!

Mà thôi, Lâm mụ là cung nữ chưởng sự của Tiêu Phòng Điện ta. Ta nói rồi đúng không? Trong cung của ta toàn ông chú bà thím thôi. Về phần tại sao thì ta nghĩ thông rồi, đây là phòng ngừa nam nữ thông dâm đấy, hơn nữa vì ta là nam nên giờ cả nam nam cũng phải phòng, vì thế đến cả thái giám ở Tiêu Phòng Điện cũng đều là cụ ông.

Ngẫm lại thấy cũng có hơi khổ sở. Ta đâu có muốn làm hoàng hậu, còn bị đề phòng như vậy nữa. Ta cũng không có ý muốn làm gì, chỉ là thấy tâm tắc (3) một tẹo thôi.

Kế tiếp, những câu mà nhóm GN lầu trên nói, ta đều sâu sắc tự hỏi qua. Dù sao thì hiện giờ, trừ gửi bài ra thì ta chỉ có thể dùng đầu để suy nghĩ.

Đầu tiên, ta thề là khi bé, ta tuyệt đối chưa từng tán tỉnh LZN. Hồi bé, ta làm thư đồng mấy năm cho LZY. Các ngươi cũng biết đấy, chính là cái loại mà hoàng đế tụm vài con em thế gia lại để chơi cùng con lão ấy, không phải loại đọc sách chính kinh đâu.

Cho nên, ta đúng là có một khoảng thời gian thường xuyên ra vào hoàng cung, đại khái chạm mặt LZN vài ba lần, nhưng LZN với nhị ca hắn có tình cảm không tốt, nên nói chuyện thì có thể, còn chơi chung với nhau là hoàn toàn không có cơ hội.

Về phần nói hắn lấy ta làm con tin để nắm giữ cha ta trong tay… Lấy góc độ LZN mà nhìn thì có vẻ rất hợp lý, nhưng từ phía cha ta thì có hơi vô lý.

LZN không phải là hoàng tử quá được thương yêu. Hắn và đại ca của hắn đều là con của thái hậu vợ cả, nhưng lúc thái hậu sinh hắn thì khó sinh, rong huyết nên đã qua đời, tiên đế hình như vẫn luôn tức giận, không muốn gặp lại LZN.

Cho nên sau khi LZA mất thì mọi người đều cho rằng tiên đế sẽ lập nhị hoàng tử mà quý phi sinh ra lên làm thái tử. Ai ngờ tiên đế cũng lập tức băng hà, LZN mới nhân cơ hội thượng vị.

Lúc hắn lấy ta, hẳn là không có lập trường gì để uy hiếp cha ta. Nhất định là hắn và cha ta bàn được lợi ích ngang bằng nào đó, rồi dựa vào ủng hộ của cha ta mới có thể đăng cơ.

Nhưng ta khó hiểu là vì sao cha ta phải đáp ứng? Hắn đáp ứng đồng nghĩa với việc nhà chúng ta tuyệt hậu có được không? Dù hắn có thể sinh thì ta cũng không thể mà, nói cách khác là hoàng đế tương lai khẳng định không phải con ta, sau khi cha ta trăm tuổi, vạn nhất LZN băng hà, nhà của chúng ta phải làm sao???

Đến lúc đó, nhà mẹ của thái hậu từng quyền thế ngập trời, tay nắm trọng binh nhất định chính là kẻ đầu tiên mà Tân đế muốn xử lý. Cha ta luôn rất đáng tin, đây không quá giống chuyện hắn sẽ làm cơ mà.

Hơn nữa, ta cũng không muốn tin hắn vì chỗ tốt nào đó mà bán ta. Cha ta… vẫn rất thân với ta á.

Không được. Ta ở biên quan bao năm, thật không thể hiểu nổi chuyện trong kinh. Ta chỉ biết lấy tin tức bề nổi thì không thể chạm tới chân tướng.

Ta đành phải đi hỏi Từ mụ là có quen biết cũ nào trong kinh không. Từ mụ thiệt khó xử, chúng ta đi biên quan thì Từ mụ cũng đi, nhưng tốt xấu nàng còn nhớ rõ, lúc ta về kinh dưỡng thương từng có ai tới thăm hỏi.

Từ mụ: À… Đại công tử nhà J thượng thư?

À, người này cũng từng làm thư đồng cho LZY. Ta nói các ngươi biết nhé, hồi bé, tên này thiệt đúng đủ gấu, có một lần còn muốn cướp kẹo sữa của ta, bị ta tẩn cho một trận.

Hồi bé, khi còn ở kinh thành, ta thích ăn kẹo sữa lắm, đi đâu cũng mang theo một túi. Kỳ thực, ta cũng không nhỏ mọn, gặp người là phát kẹo, nhưng muốn cướp thì không được. Hồi đó, một lời không hợp là ta ra tay liền. Trong đám thư đồng của LZY, ta nhất định là đứa đánh giỏi nhất.

Từ mụ: Kinh triệu doãn G đại nhân, trước đây là tôn tử của lão thái phó.

À, tên này cũng là thư đồng của LZY, gấu con nốt. Có một lần bị ta đẩy xuống ngự hồ (4), khóc thảm hết chỗ chê, tựa như… vẫn vì cướp kẹo sữa.

→_→

Ta: Không được đâu Từ mụ… Ta nói với ngươi rồi, mấy người này toàn ngoại thần, giờ ta gặp không được.

Từ mụ: Còn tiểu X, nhi tử của X thái y nữa. Hiện giờ, hắn đang làm việc ở thái y viện đấy.

Ừ, tên này khẳng định không có đánh nhau. Trước đây, tiên đế thỉnh thoảng sẽ phái thái y tới chuẩn mạch cho cựu thần giống cha ta. Người tới nhà chúng ta là thái y X. Con của hắn luôn trầm mặc đứng cạnh hắn, lúc nào cũng vội vàng quan sát học hỏi cha hắn, chưa từng ngó tới ta, tám phần mười là một tên y si (5).

Ta: Tuy không phải bằng hữu, nhưng tốt xấu cũng coi như người quen. Từ mụ giúp ta nghĩ cách xem có thể gặp được không.

Đang bàn bạc với Từ mụ thì Tiểu Lục Tử lại tới nữa.

Tiểu Lục Tử: Hoàng hậu nương nương, đêm nay, bệ hạ sẽ đến đây dùng bữa.

… Quái! Trước Dưỡng Tam Điện khẳng định có bày bài vị các phi tần chờ hắn lật, đang êm đẹp, hắn tới chỗ ta làm chi?

Hoàng hậu nương nương chỉ có thể uống cháo – Gần một khắc bốn phân ngày Nhâm Thân tháng Bính Ngọ năm Đinh Dậu

Giề… Kẹo sữa hả? Nhất định là ta từng cho hắn rồi đó.

Không phải ta nói rồi sao, khi đó gặp ai cũng phát mừ!!

Nhưng muốn nói đính ước thì không thể nào! Có phải đưa hắn túi hương hay khăn tay đâu. Đó là kẹo sữa! Hắn bỏ túi nửa ngày không ăn đã chảy rớt mất đất rồi.

Hơn nữa, có phải ta đưa mình hắn đâu. Mà đó cũng không phải tự ta làm, không phải mẹ ta làm, là mua ở Chiêu Phúc Hiên.

À, nói một hồi làm nhớ điểm tâm Chiêu Phúc Hiên ghê…

Hoàng hậu nương nương muốn ăn điểm tâm – Giờ dậu hai khắc tám phân ngày Nhâm Thân tháng Bính Ngọ năm Đinh Dậu

– – – – o0o – – – –

(1) Ngọ thiện: Bữa trưa trong cung

(2)  Ngự mễ:  Gạo trong cung

(3) Tâm tắc: là kiểu mình bị làm gì đó, thấy ko vui, ko hài lòng, nhưng ko thể cũng ko tính đáp trả cái gì, chỉ nghẹn một cục ở đó, nuốt ko xuống, nhả ko ra

(4) Ngự hồ: Hồ ao trong cung

(5) Y si: Si mê y học

[Sau khi tỉnh lại] Ngày đầu tiên 2

Ngày đầu tiên (2)

Edit: Quân

Beta: Yuyu

Các cô nương lầu trên thiệt tốt, LZ (1) cảm ơn các cưng.

Muốn tới tìm ta thì không cần đâu, ta rất biết ơn, nhưng GN (2) các cưng có từng nghe qua câu ‘đường vào cửa cung sâu tựa biển’ chưa? Ta không thể bẫy các cưng như vậy được.

Ờ, LZN tới thiệt! Ngay sau khi ta post bài không lâu. Nửa đêm canh ba, từ đằng xa Tiểu Lục Tử bên cạnh hắn đã hô “Bệ hạ giá lâm!”, vừa đi vừa hô, phô trương quá chừng!

Ta căn bản còn chưa nghĩ ra nên làm sao bây giờ, ít nhất cũng phải đứng lên tiếp giá chứ! Kết quả, ta quên mất trạng thái bán tàn của mình, chân vừa đạp đất liền mềm nhũn, cả Từ mụ cũng không kịp kéo lại, nháy mắt ngã quỳ ra đó.

LZN vừa vặn đi tới. Quên đi, coi như thỉnh an luôn vậy.

Thành thật mà nói, mới đầu ta hoàn toàn không nhận ra LZN. Nói thừa! Mười một tuổi, ta đã rời kinh rồi còn đâu. Ta nhớ LZN nhỏ hơn ta hai tuổi, cho nên hắn khi đó mới chín tuổi. Chúng ta vốn đâu có quen nhau, huống hồ từ chín tới mười chín, biến hóa lớn cỡ nào cơ chứ, không nhận ra mới là  bình thường đấy!

Nhưng ta lại cố tình thốt ra: Ngươi lớn nhanh dữ vậy!

Cái đệch.

Không phải đâu, ta… không thể trách ta, chỉ tại hắn quá cao! Sao còn cao hơn cả ta?! Tuyệt đối trên tám thước! Đại khái là bị chấn kinh quá mức nên ta mới nói dị đó.

Ta hơi sợ hắn sẽ không vui. Dù sao hắn là tên hoàng đế vô duyên vô cớ đòi cưới nam nhân, cảm giác mưu kế rất thâm sâu á.

Kết quả, hắn chỉ làm mặt lạnh nói với ta: Miễn lễ.

Miễn lễ thì miễn lễ, ta quỳ có vui vẻ gì đâu. Vì vậy, ta dùng một tay vịn lấy Từ mụ, tay còn lại thì vịn mép giường, từ tốn đứng lên. Thuận tiện dòm lén hắn một cái.

Nói thật ra, hắn trông rất đẹp trai, đại khái là nhờ gen tốt của hoàng gia. Ta không nhớ rõ lắm tướng mạo của hắn hồi chín tuổi, nhưng nhị ca LZY của hắn thì đúng thật là một mỹ thiếu niên đấy… Đương nhiên đó cũng là chuyện của mười năm trước, nói không chừng bây giờ LZY đã trở thành một tên Vương gia trung niên đầu trọc bụng phệ rồi ấy chứ.

Cơ mà, khí chất của hoàng đế không giống loại phong lưu tú khí như LZY, mà là loại vô cùng anh tuấn kiên cường giống tên này cơ. Nếu ánh mắt hắn không băng lãnh tới vậy thì hẳn có thể dùng mày kiếm mắt sáng để hình dung rồi. Chẳng qua, cái dáng cá chết của hắn bây giờ chỉ có thể dùng mặt liệt để nói mà thôi.

Ý mà không đúng!!! Vì sao ta lại nói nhiều lời đại nghịch bất đạo thế này trong post?!?

Nói chung, LZN chỉ đứng im nhìn ta được Từ mụ nâng dậy, toàn bộ quá trình không ho he một tiếng, thiệt cứ như ta với Từ mụ là hai cây củ cải mà không phải là hai con người ấy. Mãi đến khi ta ngồi lại trên giường, được Từ mụ giúp phủ chăn lên chân xong, hắn mới lên tiếng. Thanh âm lạnh băng, không chút lên xuống nào hết.

“Trẫm nghe nói hoàng hậu đã tỉnh.”

Hể?

Rồi sao? Bệ hạ ngươi nói như vậy, ta nghe không hiểu!!! có nói thì cũng đừng chỉ nói một nửa thôi chứ, okie?

Nhưng LZN chỉ nói câu đấy rồi câm như hến, còn liếc ta một cái, tựa như nói ‘chỉ số thông minh của ngươi sao mà thấp dị, không thể tự hiểu nửa câu sau của ta hay sao?!

Ta chỉ đành cố mà phỏng đoán thánh ý. Câu nói đó có phải là ‘Nghe nói ngươi tỉnh nên ta tới thăm’ phải không???

Vì vậy, ta kiên trì trả lời: Đã khiến bệ hạ lo lắng, là thần, thần, thần…

Ta tính nói ‘Là nô tì không đúng‘ cơ, nhưng mà quá mất tự nhiên đi. Một thằng đàn ông như ta phải tự xưng nô tì, bị kẹt là phải rồi!

Làm ta không ngờ tới chính là, ta cà lăm như thế cả nửa ngày, LZN mới lên tiếng: Thần.

Thần cái gì? Ta còn đang nghĩ coi bệ hạ tiếc chữ như vàng có ý gì thì chợt nghe Tiểu Lục Tử hét lên: Khởi giá!

Sau đó, LZN cứ vậy mà quay cmn đi luôn!

Người này tới để làm cái mịa dì dị! Ta mặc kệ!!!

Hoàng hậu nương nương mộng bức – sơ khắc nhất phân ngày Nhân Thân tháng Bính Ngọ năm Đinh Dậu

– – – – – o0o – – – – –

(1) LZ: Lâu chủ, ý chỉ người post bài.

(2) GN: Viết tắt của cô nương (gūniáng)

[Bánh trung thu] Chương 4

Chương 4

Edit: Quân

“Ngươi ngon lắm… Bỏ nhà đi mười mấy dặm cũng không thông báo một tiếng. Trên dưới cả nhà đều vì ngươi mà lo lắng, còn ngươi thì chạy tới nhà một nam nhân đẩu đâu ăn ngon ngủ kỹ. Chỉ vì mấy miếng bánh mà cả nhà cũng không muốn về hả?”

Thuận Tử biến về hình người, quỳ gối trên tấm nệm mềm, hai tay nhéo lỗ tai, gương mặt no tròn nhăn nhúm, thẳng thắng nhận sai.

“Oa oa oa… Tam ca đệ không dám… Tam ca đệ sai rồi… Oa oa… Nhưng bánh ngon lắm…” Thuận Tử đang nhận sai còn không quên biện bạch mấy tiếng.

Tam ca hung tợn trừng hắn, Thuận Tử liền tịt, nhưng vẻ mặt ấm a ấm ức. Về nhà rồi, hắn sẽ không còn bánh ngon như vậy để ăn… Có thể đóng gói mang về không? Có thể đóng gói Cao Bính tiểu ca mang về luôn không?

“Ngươi mơ đẹp nhỉ? Ta không cho phép một dã nam nhân tiến vào cửa Kỳ phủ!” Kỳ Ế như đoán được suy nghĩ trong lòng Thuận Tử, quyết đoán từ chối.

Thuận Tử sắp khóc nấc, xụ cả mặt. Tuy đã một nghìn tuổi nhưng nét trẻ con trên mặt vẫn còn, gương mặt non nớt như vĩnh viễn chẳng thể trưởng thành.

Tam ca ngồi trên mép giường, chân chéo nguẩy, vẻ không vui. Quá mấy khắc, lại bỏ hai chân ra, vỗ vỗ bắp đùi mình, âm âm nói “Qua đây”. Thuận Tử lập tức hóa thành bé nắm, phóng cái vèo lên đùi tam ca, ngoan ngoãn bất động, chờ tam ca lên tiếng.

“Ngươi nặng hơn hỉ, ăn ngon quá mà ha!” Tam ca âm âm nói, nhéo nhéo cái bụng tròn của hắn. Thuận Tử không khỏi đỏ mặt, hên mà đang trong nguyên hình, hắn chỉ dùng vuốt che mặt.

“Muốn ở lại thì linh cơ chút, đừng để bị ăn hiếp.”

Thuận Tử mới nghe Tam ca mào đầu đã biết có hi vọng, bèn gật đầu lia lịa, mặc kệ Tam ca nói gì cũng phải gật đầu! Tam ca lại cho hắn một túi thuốc, dặn gì gì đấy, nhưng Thuận Tử bận vui quên trời đất nên có nghe được gì đâu, chỉ biết cầm gói thuốc và gật đầu tiếp. Tam ca vò xù cả lông của hắn rồi đi mất, chắc không tính chạm mặt nam nhân loài người kia.

Tam ca đáp ứng cho hắn ở lại cùng nam nhân! Thuận Tử vui vẻ lăn lộn trên giường, vui sướng hú mấy tiếng, gói thuốc kẹp trong móng bị vỡ, rất nhiều bụi phấn màu trắng bay lên khiến Thuận Tử phải nhảy mũi mấy cái liên tục.

“Ôi chao, Tam ca nói cho Cao Bính uống hay không cho Cao Bính uống dị hỉ?”

Thuận Tử nghẻo cổ nhớ lại lời Tam ca, nhưng nghĩ hoài cũng không ra câu then chốt là thế nào. Nhưng thuốc bột của Tam ca quý dữ lắm, được xưng ngàn vàng khó mua trong cả lục giới, hẳn là phù sa không chảy ruộng ngoài, vậy chắc chắn dành cho hắn rồi chứ đâu nữa! Đúng! Tam ca nói vì không để hắn bị khi dễ nên phải uống thuốc! Thuận Tử nghĩ vậy rồi cũng làm vậy thật. Hắn lè lưỡi liếm hết mớ thuốc bột thơm thơm ngọt ngọt này vào bụng. Giống y đường trắng!

Hắn là Thuận Tử hữu dụng! Hắn uống thuốc rồi sẽ thành Thuận Tử cường tráng! Thành Thuận Tử thông minh! Đúng… ờm… sau nóng nóng thế nào ấy nhỉ… mệt mệt nữa… khò khò… khò khò khò…

= = = = = o0o = = = = =

Lời người biên tập: Anh em chuẩn bị khăn giấy sẵn sàng nhen =))))))

[Sau khi tỉnh lại] Ngày đầu tiên

Ngày đầu tiên

Edit: Quân
Beta: Yuyu

Nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ?

Uầy, ờ được rồi, ta lên làm quàng hậu rồi.

Các ngươi đừng kích động! thế này thì chưa coi là rớt ngựa đâu! Mặc dù bây giờ chỉ có sáu nước hết thảy, nhưng chỉ cần các ngươi không tự hỏi, không suy đoán, thì sẽ không biết được ta là hoàng hậu của nước nào đâu.

Hơn nữa, ta không những là hoàng hậu, mà đường đường còn là một hán tử cao gần tám thước (1)! Hứa là không được tự hỏi, không được suy đoán nhé, cũng không được đi dò la xem thử hoàng hậu nước nào là hán tử đó nhen!

Vấn đề chính của ta là, ta không biết mình lên làm hoàng hậu bằng cách nào! Gì mà ‘chịu đựng nhịn nhục thận trọng, tranh giành tình nhân cùng hậu cung ba nghìn’, ta hoàn toàn không phải trải qua! Thiệt tình là khi ta tỉnh dậy thì cung đấu đã kết thúc mất rồi, trực tiếp nhảy dù lên địa vị cao nhất. Một hán tử thì làm sao trở thành hoàng hậu thế? Ta thiệt hoảng ớ!

Ta chỉ muốn hỏi, văn võ bá quan đều là thùng cơm ư? Ngôn quan không đập đầu vào tường ư? Vì sao vẫn chiều theo một hoàng đế hoang đường thế này? Vì sao không ai cản hắn?

Huống chi, ta còn không quen hắn!!!

… Uầy, ta vẫn nên kể tường tận hơn chút nữa đi. Ta sẽ cố giữ bí mật thông tin cá nhân, tên cũng đổi đi, các ngươi ngàn lần đừng nên bóc nha.

Việc này phải bắt đầu nói từ cha ta. Cha ta là một đại tướng quân, loại có tập tước luôn ấy. Cụ thể là tước vị gì thì ta sẽ không nói, tóm lại là rất trâu!

Trong tay cha ta có hơn mười vạn trọng binh. Năm ta mười một tuổi, cả nhà ta theo quân đi đóng binh ở biên quan, trấn thủ biên cảnh giữa Đại Q ta và nước W.

Hồi còn trong kinh, ta đã bắt đầu tập võ, chắc khoảng năm tuổi gì đó. Mười bốn tuổi bắt đầu theo cha ra chiến trường, mười sáu tuổi đã có thể tự lĩnh binh. Từ mười bốn đến năm mười chín, quãng thời gian thanh xuân tươi  đẹp nhất, ta đều dành cho chiến trường, ngay cả việc cưới vợ cũng bỏ lỡ mất.

Ngẫm kỹ lại, đúng thật là một bước sa chân để hận nghìn đời mà! Nếu lúc đó cưới vợ rồi thì làm gì còn chỗ trống cho hoàng đế chui vào, để rồi bị hắn cưới về làm vợ? (′Д’)

Kỳ thực, biên cảnh là vậy đó. Đại sự thì không có, dù sao cũng là khai chiến toàn diện mà, nhưng mấy trận chiến quy mô nhỏ lại xảy ra liên miên. Nhờ những cuộc chiến nho nhỏ mà ít lần thua ấy mà đám chó săn trong quân thổi phồng ta thành Thập Yêu Thường Thắng tướng quân.

Vì chuyện đó mà cha ta tức giận rất nhiều lần, cảnh cáo ta không được đắc ý.  Kỳ thực, hắn nói có đạo lý lắm, thật không nên tự mãn. Chỉ cần tự mãn thì sẽ gặp tai ương. Dù sao tai ương của ta chính là việc trúng mai phục của đám người W đê tiện!

Cụ thể ra sao, ta không muốn nhiều lời. Nói chung là ta rất thảm. Cả thảy năm mũi tên đều cắm vào người, ngực còn bị kiếm của tên tướng quân Giáp nước W chết tiệt đâm thủng.

Đương nhiên là ta bất tỉnh.

Một lần hôn mê đến khiếp, xong xuôi thì hư bột hư đường hết ráo. Bởi chờ ta tỉnh lại, mọi thứ đều sớm ‘vật đổi sao dời’, ‘thương hải tang điền'(2) mất rồi.

Có người nói ta hôn mê tròn hai năm. Hơn nữa, vào tháng thứ ba, thái y tuyên bố ta có thể hôn mê cả đời. Cũng không biết cha ta nghe xong rồi có tâm trạng thế nào nữa. Hắn đã năm mấy rồi, chỉ có duy nhất một người con trai là ta.

— Mấy thứ bên trên đều do Từ mụ nói với ta đó. Từ mụ là bà vú của ta, cũng là người ta quen duy nhất trong cái cung này từ sau khi tỉnh lại. Những cung nữ thái giám khác, ta không biết ai hết á!

Thật ra chuyện này cũng bình thường, dù sao ta cũng toàn sống ở biên quan mà. Không bình thường chính là không hiểu sao, đám thái giám cung nữ bên cạnh ta toàn là các ông bác bà thím béo vù vù, nửa cái bóng thanh niên cũng không có.

Theo lời Từ mụ, ta được đưa về kinh, nuôi mấy tháng cũng không thấy tỉnh. Tiếp đó, ta còn đang hôn mê thì được gả cho C vương gia làm chính phi.

EXM (3)? ? ? ? ? ? ? ?

Lại sau đó nữa, hoàng đế băng hà. C vương trổ hết tài năng trong cuộc tranh đấu cùng các huynh đệ, đăng cơ thành tân đế, chính phi ta đây bèn được sắc phong làm hoàng hậu.

WTF (4)? ? ? ? ? ? ? ?

Ta nói: Từ mụ, ngươi không thấy ngươi đã lược bỏ quá nhiều tình tiết rồi ư? Quá trình đâu? Chi tiết đâu? LZN rốt cuộc cmn vì sao lại lấy ta!

Ực, LZN là tên của C vương… hoàng đế!

Từ mụ nói nàng cũng không biết. Chỉ biết, tin tức ta hôn mê khó lòng tỉnh lại vừa lan truyền trong kinh thì không lâu sau, LZN đến bái phỏng phủ tướng quân, nói chuyện trắng đêm cùng cha ta.

Vài ngày kế, ta liền được nâng kiệu tới C vương phủ, cha ta liền quay về biên quan luôn.

Ta nghe xong, càng không hiểu cha ta có tâm tình thế nào. Ta không hiểu tiên đế, cũng không hiểu tân đế, rốt cuộc! vì sao! lại trở thành như vậy!!!

Cũng may, Từ mụ dù không có cách nào trả lời được hoang mang từ sâu thẳm đáy lòng ta, nhưng nàng nói ta có thể tới đây post bài. Dù sao nằm giường tận hai năm, hiện giờ, ta muốn xuống đất cũng khó, không có chuyện gì để làm, vì thế ta liền leo lên đây!

Tuy bây giờ là giờ Tý, nhưng Từ mụ nói ta vừa tỉnh lại thì đã có người đi thông truyền rồi. Cho nên LZN… cho nên hoàng đế có thể qua đây bất cứ lúc nào. Đến lúc đó, ta nên làm gì bây giờ?! Có thể tiếp tục giả hôn mê không???

Hồi còn là C vương gia, LZN rõ ràng có trắc phi và thị thiếp chớ bộ! Hắn hẳn không phải đoạn tụ, tại sao còn cưới ta, còn phong ta thành hậu hả?

Ai tới nói cho ta biết một đại lão gia thì nên làm mẫu nghi thiên hạ kiểu gì đây!!!

… Uầy, ê mà á, thiệt không bị lộ chứ?

Hoàng hậu nương nương tựa như đã qua mấy đời – Đầu canh ba, ngày Tân Vị tháng Bính Ngọ năm Đinh Dậu.

– – – – o0o – – – –

Thước: Thời Tam Quốc 1 thước = 10 tấc = 0,23 m
Trong Tam quốc các tướng nổi tiếng cao trung bình 8 thước: 8 x 0,23 m = 1,84 m

(2) Thương hải tang điền: Bể hóa nương đâu. Ý chỉ những thế cuộc xoay vần, hoàn toàn khác xa với trước kia. Hoặc còn mang ý người còn cảnh mất, những dấu vết bị mài mòn theo năm tháng.

(3) EXM: Excurse me. Có nghĩa là xin lỗi, dùng trong các trường hợp hỏi đường hoặc nhấn mạnh.

(4) WTF: What the fuck

[Bánh trung thu] Chương 3

Chương 3

Edit: Liễu Quân

Thuận Tử chưa bao giờ hưởng thụ qua cảm giác được nâng trong lòng bàn tay, vĩnh viễn được coi là ưu tiên nhất. Cao Bính lại là người đầu tiên cho hắn biết cảm giác kỳ diệu đó. Đói, nam nhân lập tức truyền lệnh mang bánh ngọt lên; khát, thì có nước đường hoặc nước trà để uống; mệt, cứ co lại thành nắm rồi ngã vào ngực nam nhân mà ngủ. Hơn nữa, dù hắn có nằm trên vai hay trong khuỷu tay nam nhân thì Cao Bính cũng chưa bao giờ ngại hắn nặng.

Hắn vẫn luôn cảm thấy nguyên hình của mình mập mạp như trái bóng, hình người cũng không tinh tế xinh đẹp như các huynh đệ tỷ muội, còn thường bị cười nhạo là mập như heo! Chỉ có Cao Bính nói hắn béo ú dễ nhìn, ôm còn mềm còn thích. Được khen như vậy, đến cả hắn cũng thấy mình như mỹ lệ lên hồi nào không hay. Không còn là một con yêu hồ vừa béo vừa vô dụng nữa.

Cao Bính thích dẫn hắn ra cửa hàng. Có đôi khi, nam nhân sẽ tự mình chưởng quỹ. Lúc ấy, y sẽ đặt hắn ở cạnh, bày đầy điểm tâm ở trước mặt hắn, để hắn ăn cho đủ. Cao Bính cười nói hắn là cáo chiêu tài của cửa hàng nhà y. Mọi người mà nghe hắn là linh hồ được mang về từ miếu hồ tiên, thấy hình thể viên mãn của hắn, lại thấy cảnh hắn ăn bánh vui quên trời đất thì càng muốn xuất tiền. Bánh mà cả linh hồ còn thích thì sao có thể không ăn?!

Lần đầu tiên trong đời, Thuận Tử mới biết mình cũng có thể làm bảo vật, có thể có ích tới vậy. Đây là những tháng ngày mà chính hắn còn không dám mơ.

Tư tâm, Cao Bính rất thích thơm bé ú Thuận Tử, xoa bụng hắn, hoặc là bóp cái mông ú ì của hắn. Mỗi khi nam nhân làm vậy, Thuận Tử cảm thấy có cảm giác kỳ lạ, ngực nóng lên, nơi bị sờ cũng nóng, thật hy vọng nam nhân cứ làm vậy mãi thôi.

Cao Bính còn có thể ăn diện cho hắn, để hắn mặc loại vải thoải mái cao cấp nhất, dẫn hắn ra ngoài chơi, hoặc tham gia các tiệc rượu. Lúc giới thiệu với những người trong tiệc, thường nói hắn là thân đệ bảo bối của y, loại bảo bối mà nhất định phải thời thời khắc khắc mang theo bên mình ấy.

Thuận Tử thính tai, kỳ thực hắn còn nghe người ta dò hỏi Cao Bính về thân phận của hắn trong góc tối, thậm chí còn suy đoán rằng hắn là nô lệ trên giường mà nam nhân nuôi, còn nói gì mà mượn chơi này nọ. Mỗi khi như vậy, nam nhân luôn cười tao nhã sẽ sừng sổ lạnh lùng mà phản bác và cự tuyệt, rồi bỏ mặc kẻ không đứng đó để trở lại bên cạnh hắn, hỏi hắn ăn no chưa? Chơi vui không? Ấy rồi dẫn hắn về nhà luôn.

Ừ, nhà! Hắn nghĩ, chỉ cần được ở cạnh nam nhân thì dù có làm thú nuôi của y, cái “nhà” đó cũng ấm áp khiến hắn quyến luyến.

Uầy, trên núi có nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy, có hắn hay không cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ? Chắc vậy! Dù hắn không biết nam nhân có thể cho hắn ăn ngon ngủ no bao lâu, nhưng hắn thật rất thích cảm giác được cưng chiều như vầy.

Tam ca không hay ho gì hết nên lật cả mái nhà Kỳ phủ lên mà tìm hắn, lần lượt răn dạy gặn hỏi từng đứa huynh đệ tỷ muội nào đó một phen. Khi biết được hắn đang ăn ngon ngủ no ở chỗ nam nhân nào đó… Tam ca tạc mao rồi! Hoàn toàn tạc mao rồi!!

[Bánh trung thu] Chương 2

Chương 2

Edit: Liễu Quân

“Đến đây ăn bánh nào.”

Cao Bính nuôi Thuận Tử được một thời gian, phát hiện bé hồ ly này đặc biệt thích ăn. Thời thời khắc khắc đều chờ y cho ăn, đặc biệt là bánh ngọt trong cửa hàng của y. Mỗi khi y mang bánh trong cửa hàng về, hai mắt bé Tròn nhà y đặc biệt sáng, cái đuôi xù lông vẫy mạnh hơn mấy lần, móng mập lanh lẹ chộp lấy một vóc bánh đầy ụ về, và chén sạch.

Hạ nhân trong phủ đều nói, con hồ ly này rất thông tuệ, không ai cho ăn cũng biết tự chạy vào bếp kiếm ăn, lại không kén chọn, chỉ cần là đồ ăn thì đều cho vào bụng được hết, ăn gì cũng không sao. Thuận Tử ăn no sẽ tìm nơi ấm áp thoải mái mà đánh một giấc. Có đôi khi là một bụi cỏ nào đó trong đình, nơi có thể vừa phơi nắng vừa có gió mát. Có đôi khi lại chọn chui vào trong chăn dày nệm ấm mà ngủ. Có một lần, Cao Bính còn tìm thấy Thuận Tử đang ngủ say sưa trong rương tơ lụa.

Nếu còn chưa tìm được nó, chỉ cần hô: “Tiểu hồ ly, ăn bánh!”, hồ ly sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trước mặt ngươi. Mỗi khi thấy hắn dùng bốn cái chân ú nu sắp thoát khỏi tầm nhìn lắc la lắc lư mà chạy, Cao Bính đều cảm thấy thật đáng yêu. Người trong phủ thì vỗ ngực cho rằng, con hồ ly này vừa ngoan vừa thảo hỉ*.

Nhưng Thuận Tử không ăn cay. Đó là chuyện bọn họ mới biết được gần đây. Ngày đó, nó chạy tới nhà bếp kiếm ăn. Nữ đầu bếp cho nó một ít củ sen kho. Chỉ loáng cái, Tròn đã ăn xong. Chốc sau, nó lăn lộn ra đất, rồi vung chân xông ra ngoài, hình như tìm nước uống.

Thuận Tử phải tìm lâu lắm mới ra một hồ nước sạch, đút mỏ xuống uống, ai dè quá tròn nên lăn đùng xuống hồ. Nó cố đạp mấy cái rồi… chìm.

“Người đâu! Tiểu hồ ly chết đuối rồi! Tiểu hồ ly chết đuối rồi!”

Người trong phủ bị dọa nói không nên lời, chỉ có Cao Bính là bình tĩnh dị thường. Từ khi y thấy còn hồ ly này trên mâm là biết, nó không phải một con hồ ly thông thường. Xem ra, y đại khái ôm phải một tiểu hồ tiên từ trong miếu hồ tiên về rồi đây.

“Oa oa oa… Cay quá đi… Khụ khụ… khụ… Đáng sợ quá… Nước sâu thiệt sâu… Oa oa oa…”

Tôi tớ biết bơi nhảy xuống vớt lão gia và “thú cưng” của lão gia nhà bọn họ lên bờ. Thiếu niên hồ ly vẫn còn ôm lão gia của bọn họ khóc, thoạt nhìn bị dọa không nhẹ.

Cao Bính ôm hắn, ngồi xuống cạnh ao, tay thì vỗ về lưng hắn trấn an, mắt thì xem hắn. Thiếu niên có gương mặt no tròn, hai gò má đầy đặn, cánh tay cũng béo ú, sờ vào vừa mềm vừa thích, toàn thân trắng trắng tròn tròn. Bờ môi vì cay của hắn bị sưng lên, cứ liên tục lè lưỡi kêu cay, đôi mắt to êm dịu vừa như vô tội lại vừa sợ, nước mắt rưng rưng trên vành mắt đỏ bừng. Hai tay hắn cứ vòng chặt trên cổ y, bảo sao cũng không chịu buông.

Cao Bính dùng một tay rảnh ra thế, người hầu lập tức chạy đi lấy bánh ngọt. Giấy dầu vừa mở, thiếu niên ngửi thấy mùi bánh lập tức dừng khóc. Cao Bính bèn cầm một khối, đưa lên miệng hắn.

“Đến ăn bánh nào.”

Thiếu niên thì thoải mái ăn bánh, Cao Bính thì bận rộn hỏi han. Chỉ trong chốc lát, y đã tra rõ rõ ràng ràng danh tính, gia thế, bối cảnh, sở thích, địa vị, gia đình,… vân vân của Thuận Tử.

“Ăn ngon không?” Cao Bính đút miếng bánh, cười hỏi.

“Ăn ngon!”

“Vậy em ở lại đây để ta nuôi em nhé!”

Thuận Tử nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, thấy không tệ, liền cười hì hì mà đồng ý luôn. Tam ca nếu biết đệ đệ mình chỉ vì ăn mấy miếng bánh mà bán mình, đại khái sẽ vỗ nát thêm mấy cái bàn nữa mất.

– – – – o0o – – – – –

Chú thích

*Thảo hỉ: Đòi niềm vui, khiến người ta thấy yêu thích

= = = = o0o = = = =

Lời người biên tập: Trong truyện có hai chữ đồng âm, là Bính trong “Cao Bính” và bánh trong “bánh ngọt”. Cho nên về sau sẽ xuất hiện vài lối chơi chữ khá hay ho //v\\ Mọi người có thể để ý trước, tới đó mình sẽ chú thích lại = v =

[Bánh trung thu Thuận Tử] Chương 1

Chương 1

Edit: Tam Quân

Cao Bính là lão tam trong nhà, cha nương y đều là nông dân, cả đời làm nông nên chẳng biết chữ nghĩa gì nhiều, để dễ nhớ dễ viết, bèn dùng Thiên Can đặt tên cho con cái.

Đại tỷ y – Cao Giáp sớm lập gia đình, gã tú tài kia cũng biết phấn đấu, đi thi dành được công danh, đảm đương một chức quan không nhỏ không lớn. Cao Giáp tốt xấu cũng thành quan phu nhân, ra vào đều có kiệu rước người khiêng, khi về nhà mẹ thăm viếng đều làm cha mẹ nở mặt nở mày. Hương thân đều nói Cao thị có số vượng phu, là hiền thê giỏi giang này nọ. Cái tên Cao Giáp không hợp với phu nhân nhà quan, thành ra chồng nàng mới lấy chữ “gia”, là đồng âm của chữ giáp trong “Kiêm gia thương thương” làm tên cho nàng, ý cầu tiến tới.

Nhị ca Cao Ất lại thích múa đao chơi  thương, dũng khí nhiệt huyết, mới hơn mười tuổi đã vào quân đền nợ nước. Hình như đi theo một tướng lĩnh không tệ, trận trận chiến thắng, anh dũng giết địch nên dành không ít quân công, còn được ban chức tham tướng. Tân niên hàng năm, hắn đều dẫn vị tướng quân đó về nhà ăn Tết. Trên bàn tiệc, tướng quân luôn gọi Cao Ất thành “Cao Doanh”, nói rằng tên này rất tốt, giúp hắn lãnh binh toàn thắng.

Về phần Cao Bính, y không muốn đọc sách khảo công danh, cũng không muốn tòng quân chặt đầu tắm máu, mà chọn làm thương nhân buôn bán. Bởi y khôn khéo lại chuyên cần học tập, có thể chịu khổ, co được giãn được, chăm chỉ phấn đấu mười năm, cũng tạm có một cửa hàng bánh ngọt nho nhỏ, trở thành phú thương bánh ngọt. Có thể nói là chỉ cần có trấn, nhất định sẽ có “Bánh ngọt Cao Ký” nhà y. Cách trang trí và hình thức kinh doanh cửa hàng cũng tùy theo trình độ náo nhiệt phồn hoa của địa phương mà có chỗ bất đồng.

Một ngày nọ, Cao Bính đi khảo sát cửa hàng mới khai trương, thuận tiện du sơn ngoạn thủy một phen, vừa đi là tới gần thị trấn Thanh Vân Sơn. Theo dân bản địa, trên núi này có đầy hồ tiên và hồ yêu, là cả một đại gia đình. Vì khẩn cầu hồ tiên phù hộ bình an, cũng vì mong hồ yêu đừng tới sinh sự, mọi người mới hợp lực lập nên một tòa miếu Hồ Tiên dưới chân núi, bên trong luôn bày đầy cống phẩm.

Lần đầu tiên Cao Bính thấy có miếu Hồ tiên nhang khói thịnh vượng tới vậy, quả là mở rộng tầm mắt, nghĩ thầm không bằng đem bánh ngọt dâng lên cúng bái, dính chút hương khói rồi hẳn mang về, thuận tiện dính chút may mắn và bình an. Nghĩ vậy, y bèn đặt bánh lên một cái mâm trên bàn thờ, hai tay chấp thành chữ thập mà xá mấy xá, rồi đi loanh quanh một hồi.

Thuận Tử thường xuyên xuống miếu dưới chân núi ăn uống này nọ. Nay vừa vào miếu đã ngửi thấy mùi hương thật đặc biệt, hình như là bánh ngọt, lại không quá giống những món bánh mà hắn từng ăn qua. Thuận Tử phát hiện mâm bánh trên bàn thờ, hai mắt tỏa sáng, tót ngay lên bàn, loáng cái đã ăn sạch bánh ngọt. Bánh xốp giòn mà không dầu mỡ, nhân rất đặc biệt, đúng y khẩu vị hắn thích. Thuận Tử hài lòng vuốt bụng, ăn no mệt rũ thì ngủ thôi.

Chờ Cao Bính quay lại lấy bánh ngọt thì bánh còn đâu nữa, chỉ có bé bánh trôi mập ú mày nâu đang co tròn trong mâm, tứ chi chổng vó mà ngáy khò khò, bên mép còn dính ít vụn bánh đấy. Cao Bính ngẩn người rồi cười rộ lên. Nơi này là miếu Hồ Tiên, bé bánh trôi hồ nằm đấy thì phải là điềm lành. Vì vậy, Cao Bính bèn ôm bánh trôi về nhà, từ nay về sau bắt đầu chuỗi ngày nuôi nhốt và bị nhốt nuôi.

= = = = = = =

Thiên can: Thiên can hay còn gọi là Can Chi, Thiên can được chia làm 10 Thiên can như sau: Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý. Theo thứ tự đó là ẩn chứa quá trình của vạn vật từ lúc manh nha đến khi trưởng thành, hưng vượng cho đến khi lụi tàn và tiêu tan. (Bạn có thể seach gg nếu có hứng thú nhiều hơn)

Kiêm gia thương thương: Kiêm gia thương thương xuất phát từ một câu trong ‘Kiêm gia’. Kiêm gia là một loài thực vật, được gọi cỏ lau. Kiêm là cỏ lau chưa ra bông, gia là cỏ lau mới mọc. ‘Kiêm gia’ là một bài thơ miêu tả sự ngưỡng mộ sâu đậm và sự phiền muộn cầu mà không đến đối với người trong lòng. Trích từ ‘Kinh Thi – Quốc Phong – Tần Phong’

Hán:

蒹葭苍苍, 白露为霜. 所谓伊人, 在水一方. 溯洄从之, 道阻且长. 溯游从之, 宛在水中央.

蒹葭萋萋, 白露未曦. 所谓伊人, 在水之湄. 溯洄从之, 道阻且跻. 溯游从之, 宛在水中坻.

蒹葭采采, 白露未已. 所谓伊人, 在水之涘. 溯洄从之, 道阻且右. 溯游从之, 宛在水中沚.

Phiên âm:

Kiêm gia bạc phơ, bạch lộ vi sương. Vị y nhân, ở thủy nhất phương. Tố hồi từ chi, nói trở thả trường. Tố du từ chi, uyển ở trong nước ương.

Kiêm gia um tùm, bạch lộ vị hi. Vị y nhân, ở thủy chi mi. Tố hồi từ chi, nói trở thả tễ. Tố du từ chi, uyển ở trong nước trì.

Kiêm gia thải thải, bạch lộ vị dĩ. Vị y nhân, ở thủy chi sĩ. Tố hồi từ chi, nói trở thả bên phải. Tố du từ chi, uyển ở trong nước chỉ.

Dịch nghĩa:

Cỏ lau dầy đặc lại xanh um, sương sớm long lanh kết thành sương. Dáng ai đứng đó cạnh bờ sông, tim ta hằn lấy bóng người. Ngược dòng tìm nàng, đường hiểm trở xa xôi. Thuận nước tìm nàng, tựa ngay giữa dòng nước đó.

Cỏ lau tươi tốt dầy lại dày, sương sớm long lanh vẫn chưa tan. Dáng ai đứng đó cạnh bờ sông, tim ta hằn lấy bóng người. Ngược dòng tìm nàng, đường gồ ghề gian nan. Thuận nước tìm nàng, tựa ngay trong thác nước.

Cỏ lau mảnh mảnh cây nối cây, giọt sương óng ánh tựa như lệ. Dáng ai đứng đó cạnh bờ sông, tim ta hằn lấy bóng người. Ngược dòng tìm nàng, đường gian nguy quanh co khúc khuỷu. Thuận nước tìm nàng, tựa ngay trong bãi (cù lao).

Trình độ của tại hạ có hạn, chỉ có thể dịch nghĩa, còn thơ thì… ha ha ha (*´∇`*)